1900 6665

KHÔNG THỂ “GƯƠNG VỠ LẠI LÀNH” VỚI NGƯỜI VỢ PHẢN BỘI

KHÔNG THỂ “GƯƠNG VỠ LẠI LÀNH” VỚI NGƯỜI VỢ PHẢN BỘI

Từ ngày níu kéo không thành, tôi đã chết tâm với vợ, có lẽ, tôi không còn yêu cô ấy nữa…

Tôi và vợ từng có một gia đình hạnh phúc, tôi làm tài xế cho một doanh nghiệp ở địa phương, vợ tôi ở nhà mở một của hàng tạp hóa nhỏ. Thu nhập của chúng tôi không quá nhiều, nhưng đảm bảo được mức sống cơ bản ở quê. Vì các con đã lớn, chi phí học tập, sinh hoạt ngày càng nhiều, cô ấy muốn đi làm công nhân để có nguồn thu ổn định hơn. Ban đầu tôi không muốn vợ đi làm, vì cô ấy phải dậy sớm, về trễ để theo xe ca, như thế rất vất vả. Nhưng vợ đã thuyết phục nên tôi đồng ý.

Dần dần, vợ viện lý do sức khỏe để né tránh tôi, tình cảm dành cho tôi cũng dần lạnh nhạt. Thời gian đó, tôi thấy vợ thích làm đẹp, bỏ bê con cái, không quan tâm đến tôi và không lúc nào rời khỏi cái điện thoại di động, cô ấy cũng thường xuyên về nhà muộn hơn, và thường xuyên trốn vào nhà tắm cùng cái điện thoại, tôi hỏi có chuyện gì thì cô ấy nói mang điện thoại vào đọc báo cho yên tĩnh. Tôi biết vợ mình có sự thay đổi lạ so với trước đây nhưng không bao giờ dám nghĩ cô ấy ngoại tình. Vì lúc nào tôi cũng yêu thương chiều chuộng cô ấy hết mình.

Nhưng rồi, vợ tôi ngày càng khác lạ, tôi theo dõi kỹ hơn thì biết được cô ấy đã ngoại tình cùng đồng nghiệp tại công ty. Hai người thường hẹn hò cùng nhau vào những buổi trưa, những ngày cuối tuần mà tôi không hề hay biết. Khi tôi gặng hỏi vợ về chuyện này, vợ tôi đã thừa nhận toàn bộ câu chuyện và mong tôi tha thứ, cô ấy hứa sẽ cắt đứt mọi quan hệ với người đàn ông này. Vì thương vợ, thương con, tôi đã chấp nhận bỏ qua.

Nhưng cơ bản, cô ấy không thể thoát khỏi cạm bẫy đó, vợ tôi vẫn tiếp tục qua lại với người đàn ông đó, khi tôi làm căng mọi việc, cô ấy đã gom đồ đạc bỏ đi. Lúc ấy, tôi đã làm mọi cách để vợ trở về, nhưng mọi việc chỉ tốn công vô ích. Có lẽ khi thấy tôi khổ sở, cô ấy lại càng coi thường tôi. Từ ngày vợ bỏ đi, tôi chìm trong đau khổ, bất kể ai nói gì cũng chẳng lọt vào lỗ tai tôi.

Đúng là không ai yêu mãi một người không thương mình, tôi dần tỉnh ngộ, sự yêu thương, tôn trọng của tôi dành cho cô ấy đã không còn. Tôi quyết định nộp đơn ly hôn ra tòa. Khi nhận được quyết định của Tòa, vợ tôi quay trở về khóc lóc, năn nỉ và mong tôi bỏ qua lần này. Chuyện của tôi như một bát nước đổ đi, không thể lấy lại được, tôi không thể xem như không có chuyện gì xảy ra và yêu thương cô ấy như ban đầu được. Tôi sẽ chăm sóc tốt các con, vẫn như lúc cô ấy rời đi.

Lòng tự trọng của đàn ông rất lớn, một khi bị động chạm tới nó thì rất khó có thể khiến người đàn ông ấy quên đi và chấp nhận lời xin lỗi từ vợ của mình.

Thanh Tuấn (Trà Vinh)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *