1900 6665

LY HÔN VÀ CÂU CHUYỆN “CƠM ÁO GẠO TIỀN”

LY HÔN VÀ CÂU CHUYỆN “CƠM ÁO GẠO TIỀN”

Tôi và chồng ly hôn vì câu chuyện kinh tế, sau ly hôn, tôi vô cùng đau khổ khi đối diện với cuộc sống mưu sinh và nuôi con nhỏ.

Ba tôi mất sớm, một mình mẹ tôi phải gồng gánh nuôi hai cô con gái ăn học. Từ đó, tôi lập kế hoạch sẽ kết hôn trước tuổi 25, tôi mong rằng mình có đủ sức khỏe để chăm sóc các con trước khi mình nhắm mắt xuôi tay.

Thế là tôi và bạn trai quyết định kết hôn ngay từ khi mới tốt nghiệp đại học. Ban đầu, chúng tôi vô cùng hào hứng với cuộc sống nhiệt huyết của cặp vợ chồng trẻ. Chúng tôi cùng tìm kiếm việc làm, cùng giúp đỡ nhau trong công việc. Để tiết kiệm cho tương lai, chúng tôi chỉ sử dụng một chiếc xe máy đi làm, nấu cơm đem theo đến công ty. Chúng tôi cũng tích lũy được một khoản nhỏ cho tương lai và chúng tôi quyết định có kế hoạch sinh con. Mặc dù đã vẽ sẵn kế hoạch, nhưng khi mang thai và sinh con, vợ chồng chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối. Sức khỏe tôi không được tốt khi mang thai dẫn đến tính tình thay đổi buộc chồng phải luôn chiều chuộng. Chúng tôi cũng hết sức bất ngờ trước các khoản chi trả khi mang thai: chi phí mua sắm quần áo, tiền mua sữa, tiền mua thức ăn bồi bổ, chi phí thăm khám sức khỏe mẹ và bé,… Nhưng chúng tôi nghĩ đến đứa con sắp chào đời, chúng tôi thầm nhủ rồi giai đoạn này sẽ qua, khi con lớn, chúng tôi lại cày cuốc.

Khi con chào đời, tôi chính thức trở thành mẹ bỉm sữa. Suốt ngày quay quần cùng con ở phòng trọ khiến tôi vô cùng căng thẳng, tôi nghĩ thời gian ấy có lẽ tôi bị trầm cảm sau sinh, khi con khóc, tôi không thể dỗ dành mà chỉ khóc cùng con. Tôi không đủ sữa để con bú, buộc lòng tôi phải sử dụng sữa công thức để con đủ dinh dưỡng. Điều này khiến tôi vô cùng tự trách, tôi thấy mình chưa hoàn thành nghĩa vụ của người mẹ. Tiếp đến là các chi phí ăn uống, sữa tả, thuốc men,… khiến kinh tế của gia đình tôi kiệt quệ. Chồng bận đi làm kiếm tiền nên không có thời gian chăm sóc cho hai mẹ con tôi, tôi phải tự nấu ăn cho mình, tự chăm con, cuộc sống như thế khiến tôi giận chồng. Từ lúc ấy, trong lòng tôi có những điều không hài lòng về chồng, dẫu tôi biết trong trường hợp ấy, chồng tôi không thể làm gì khác. Khi con đủ 6 tháng, tôi muốn gửi con ở nhà trẻ để tôi đi làm trở lại, phụ giúp kinh tế cùng chồng. Điều này không nhận được sự đồng ý của chồng tôi, chồng tôi nói chồng có đủ khả năng để nuôi hai mẹ con, chồng tôi không muốn con còn quá bé lại phải rời xa vòng tay mẹ. Chúng tôi đã xảy ra một cuộc tranh cãi nảy lửa, bao nhiêu ấm ức của tôi trong thời gian qua cũng được bày tỏ, chồng tôi đã đồng ý để tôi đi làm. Nhưng có lẽ chồng tôi đã đúng, từ ngày con đi nhà trẻ, con bệnh vặt nhiều hơn, nhiều lần phải điều trị tại bệnh viện, những lúc thế này vừa ảnh hưởng đến công việc, vừa khiến vợ chồng tôi kiệt quệ. Tôi cảm thấy mình cũng có lỗi trong việc con ốm thế này, nên tôi đã thỏa hiệp với chồng về việc ở nhà chăm con. Mọi sinh hoạt của gia đình đều phụ thuộc vào lương của chồng tôi. Cuộc sống eo hẹp cùng với việc suốt ngày ở nhà với con khiến tôi trở thành một bà cô già luộm thuộm. Những lần dẫn con ra chợ, tôi nhìn thấy những người bằng tuổi vẫn đang vui vẻ yêu đời, ăn mặc thật đẹp đến chỗ làm khiến tôi tủi thân. Tôi trở về nhà và suy nghĩ thật nhiều, nếu không lập gia đình sớm thì tôi đã không phải vất vả thế. Nhưng khi nhìn thấy đứa con bé bỏng thì tôi không hối hận về quyết định lập gia đình sớm. Con dần lớn, các chi phí trong nhà cũng tăng thêm, nhưng lúc ấy chồng tôi lại mất việc làm. Mọi người vẫn có thể hình dung được cuộc sống của gia đình nhỏ khi không có nguồn thu nhập ổn định sẽ căng thẳng đến mức nào. Khi cả hai đã có những khó chịu trong lòng lại gặp nhau thường xuyên nên vợ chồng chúng tôi cãi nhau triền miên. Tôi đã phải chạy vại hỏi vay tiền nhiều nơi để lo cho gia đình. Có một câu nói rất hay rằng khi gom đủ thất vọng thì người ta sẽ rời đi, tôi cũng đã lên kế hoạch ly hôn chồng. Tôi quyết định gác lại tấm bằng cử nhân và đi bán đồ chiên, xiên bẩn, công việc này giúp tôi chủ động thời gian để chăm sóc con và khá nhẹ vốn. Nhờ trời thương, dần tôi tìm được một chỗ bán ổn định cạnh chợ đêm, tôi bán thêm nước mía, bánh tráng trộn để kiếm thêm thu nhập. Lúc này, chồng tôi cũng đã tìm được công việc mới. Anh ta cũng không quá quan tâm đến cuộc sống của mẹ con tôi, ban ngày anh ta ăn vận thật đẹp rồi chỉ trở về nhà khi đã say khước. Linh cảm của người phụ nữ cho tôi biết anh ta đã có tình mới bên ngoài. Nhưng lúc này tôi cũng chả buồn để điều tra. Khi việc buôn bán của tôi đi vào ổn định, tôi đề xuất ly hôn, anh ta cũng không buồn níu kéo. Tôi nghĩ cuộc hôn nhân của chúng tôi đi đến ngõ cụt thế này một phần là vì sức ép kinh tế quá lớn mà tình cảm của chúng tôi không đủ lớn để vượt qua. Sau ly hôn, anh ấy cũng không cấp dưỡng cho con, cũng không trở về thăm con, thế thì đã sao, đã từ lâu, anh ta đã không còn đem tiền về để tôi nuôi con nữa.

Giờ đây, mặc dù tôi có được thu nhập từ hoạt động mua bán của mình, nhưng số tiền này quá ít ỏi trước việc con đi học. Giờ đây, tôi vừa chăm lo giáo dục con, vừa đối diện với cuộc sống mưu sinh, hy vọng với sức mạnh của người mẹ, tôi sẽ giúp con có được cuộc sống đầy đủ nhất có thể.

Giờ đây tôi nghĩ, kết hôn sớm hay muộn không quan trọng, mà quan trọng là chúng ta hãy tìm được người cha, người mẹ tốt cho con và hãy chuẩn bị tâm lý và kinh tế vững để duy trì hạnh phúc gia đình.

Ngọc Tâm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *