1900 6665

LY HÔN VÌ CÓ KHOẢNG CÁCH VỀ TRÌNH ĐỘ, QUAN NIỆM SỐNG

LY HÔN VÌ CÓ KHOẢNG CÁCH VỀ TRÌNH ĐỘ, QUAN NIỆM SỐNG

Qua sai lầm này, tôi nghĩ trong hôn nhân cần có sự đồng điệu, thấu hiểu thì vợ chồng mới có thể cùng nhau vượt qua được sóng gió.

Tôi làm viên chức ở huyện nhà. Ở quê, bạn bè đồng trang lứa đều đã lập gia đình, có con ẵm bồng, riêng tôi vẫn hết mình vì công việc. Tôi nghĩ tình yêu của mình sớm muộn gì cũng đến, lo sự nghiệp trước đã. Tuy nhiên, tâm lý của tôi chưa thực sự vững vàng, nhìn thấy bạn bè, đồng nghiệp đều đã an cư lạc nghiệp, trong lòng tôi vẫn gợn lên những con sóng tủi thân. Cạnh đó, tôi đã quá mệt mỏi khi bị mọi người bàn tán về việc lấy chồng, gia đình cũng lo lắng mà liên tục thúc giục tôi lập gia đình.

Năm 32 tuổi, tôi có quen biết với một anh chàng làm công trình, ở quê tôi hay dùng cách gọi quen thuộc, đó là thợ hồ. Nghĩ đến những lười đàm tiếu bên ngoài, tôi nhanh chóng đồng ý lời cầu hôn của anh. Ai cũng mừng vì cuối cùng tôi cũng lấy chồng, sẽ không phải trở thành bà cô già khó tính, nhưng thực sự, trong lòng tôi vô cùng lo lắng, lo lắng vì nền tảng gia đình, địa vị xã hội và trình độ học vấn.

Xét về tính tình, chồng tôi vô cùng chất phác, chịu thương chịu khó, chăm chút cho tôi đầy đủ. Thời gian đầu sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi trôi qua trong hạnh phúc cùng cậu con trai đầu lòng. Gia đình chồng cũng quý vì tôi là người làm việc ở cơ quan Nhà nước. Chồng tôi học vấn không cao, tôi có khuyên anh ấy học bổ túc thêm nhưng anh từ chối vì ngại ngùng.

Sau một thời gian chung sống, những mâu thuẫn vì sự chênh lệch học vấn giữa vợ chồng tôi dần phát sinh. Chúng tôi gặp khó khăn trong việc tìm sự đồng cảm tâm hồn. Ban đầu, tôi thường tâm sự với chồng về những rắc rối trong công việc, mong nhận được sự đồng cảm, sự hướng dẫn từ chồng, nhưng anh không thể hiểu được công việc của tôi và từ chối lắng nghe. Nhiều lúc áp lực trong cuộc sống, áp lực trong công việc tôi không thể tâm sự cùng chồng. Dần dần, vợ chồng tôi càng ít đi những buổi tâm sự.

Sau đó, tôi đi học bồi dưỡng nghiệp vụ, để con ở nhà với chồng. Tôi dần tập trung mọi sức lực vào công việc, tìm niềm vui nơi công sở, sau giờ làm, giờ học, tôi sẽ trở về nhà chăm sóc con.

Chính vì vợ ít nói chuyện nên chồng tôi bắt nghi ngờ và ghen tuông vô cớ. Mỗi lần đi làm, đi học, đi học tôi đều bị chồng tỏ thái độ khó chịu, tìm nhiều lý do ngăn cản. Nhiều lần, chồng lén kiểm tra điện thoại của tôi. Sau những buổi nhậu cùng bạn, anh về nhà kiếm cớ gây chuyện, đập phá đồ đạc. Những lần tôi góp ý thì anh tự ái, cho rằng tôi đang dùng học thức mà coi thường chồng con. Sự phản ứng của chồng tạo ra khoảng cách vô hình giữa vợ chồng tôi. Tôi hiểu được, sự chênh lệch về trình độ học thức là nguyên nhân khiến chúng tôi không tìm được tiếng nói chung.

Tôi đã đề nghị sống ly thân, để chúng tôi có thời gian để hoàn thiện bản thân. Nhưng anh bảo thủ và tự ái, nghĩ rằng tôi đang muốn ly hôn nên anh làm ầm mọi chuyện lên. Dù tôi cố giải thích rằng tôi không có ý ly hôn và giải thích ý nghĩa của việc ly thân, nhưng anh không chịu hiểu.

Suốt thời gian sau đó, anh thường nhậu nhẹt với bạn bè đến tối mịt rồi trở về nhà trong tình trạng say khước, điều này khiến chúng tôi có thêm nhiều mâu thuẫn. Cuối cùng, chồng tự ái và đưa ra lời đề nghị ly hôn. Lúc này, tôi cũng chẳng buồn níu kéo. Nhờ có chút am hiểu pháp luật, nên việc ly hôn của chúng tôi diễn ra nhanh chóng.

Tôi bước vào hôn nhân trước sự thúc ép của mọi người chứ chưa xuất phát từ tình yêu, để rồi, khi rời khỏi cuộc hôn nhân này, trái tim tôi đầy rẫy những vết thương. Chúng ta nên nghĩ cho bản thân và nghe trái tim mách bảo, đừng để dư luận dẫn đường, để rồi cuộc đời dở dang, chỉ mình chúng ta chịu đừng mà thôi.

Hải Lê (Long An)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *