1900 6665

TÔI LẶNG NGƯỜI TỪ LÁ ĐƠN LY HÔN BẤT NGỜ CỦA VỢ

TÔI LẶNG NGƯỜI TỪ LÁ ĐƠN LY HÔN BẤT NGỜ CỦA VỢ

Chúng ta đã nắm tay nhau vượt qua giông bão sao không thể bên nhau ngày mưa tan?

 

Với hành trình yêu đương hơn bảy năm, tôi và vợ mình đã kết hôn hơn năm năm. Tôi và vợ quen nhau qua những buổi cà phê cùng bạn bè, lúc ấy vợ tôi vẫn còn là cô sinh viên năng động, nhiệt huyết. Còn tôi thì lớn hơn vợ tận sáu tuổi và lúc ấy tôi vẫn chưa có gì trong tay, vẫn đang loay hoay với các dự án khởi nghiệp của mình. Lúc yêu đương, tài chính của tôi vẫn chưa ổn đinh, thay vì những buổi hẹn hò xa xỉ thì em thường chủ động chọn những quán vỉa hè hay dạo công viên để trò chuyện, cô ấy không đòi hỏi tôi phải thế này, thế khác mà luôn ở bên cạnh lắng nghe và động viên tôi vượt qua khó khăn. Khi biết chúng tôi yêu nhau, gia đình cô ấy không phản đối nhưng lại không mấy hài lòng, bởi tôi quả thực chưa xứng với em. Vì thế tôi càng thêm yêu em, quyết định sẽ cưới em về làm vợ mình.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đã ngỏ lời cầu hôn em và được em đồng ý. Em đã gác lại ước mơ về thời trang của mình và đồng hành cùng tôi trong quá trình khởi nghiệp. Năm đầu tiên, chúng tôi thực sự vô cùng chật vật, công ty của chúng tôi liên tục gặp phải khó khăn trong quá trình hoạt động. Có những lúc hai vợ chồng giải quyết các vấn đề đến khuya, rồi cùng nhau chia sẻ tô mì gói cùng ít cơm nguội, lúc này tôi muốn được bảo vệ em cả đời, không muốn em chịu bất kỳ sự tổn thương nào. Lúc em mang thai, mọi việc vẫn chưa ổn định, nhìn em với chiếc bụng tròn luôn kề vai sát cánh cùng tôi vực dậy công ty, tôi kể ra để thấy chúng tôi đã nắm chặt tay nhau đi qua biết bao sóng gió, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi đắng cay.

Có lẽ những nổ lực của chúng tôi đã được vũ trụ ghi nhận, công ty của chúng tôi bắt đầu khởi sắc, tôi có được nguồn thu nhập ổn định để lo cho vợ con có cuộc sống sung túc. Công việc của tôi cũng ngày một nhiều hơn, tôi thường xuyên đi tỉnh để giải quyết công việc mà ít thời gian chăm sóc vợ con. Có lẽ do em sinh con, chăm con vất vả lại thiếu sự quan tâm của chồng nên tâm lý em có phần thiếu ổn định, thường xuyên cáu gắt. Nhưng tôi chỉ đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền để bù đắp cho những hy sinh của em. Mối quan hệ của vợ chồng chúng tôi dần trở nên ngột ngạt, tôi thương em, nhưng tôi cũng không giải quyết vấn đề giữa chúng tôi mà chỉ lo vùi đầu vào công việc.

Khi con đủ lớn, vợ đề nghị gửi con nhà trẻ để em được trở lại với đam mê của mình. Từ khi về làm vợ tôi, em ít có dịp gặp gỡ bạn bè cũ, cũng không kết thêm bạn mới, thời gian của em đều tập trung cho tôi và con, có lẽ chính cái cảm giác tù túng, cô đơn đã khiến em mệt mỏi, tôi cũng hy vọng, sau khi em đi làm sẽ trở nên vui vẻ và cả thiện được tình trạng hôn nhân của chúng tôi.

Thời gian dần trôi, em ngày càng xinh đẹp, tự tin. Tôi cảm nhận em không còn yêu tôi và còn như trước. Em thường xuyên có những buổi tụ tập bạn bè, gặp gỡ khách hàng đến khuya. Với linh cảm của một người đàn ông thì dường như vợ tôi đã có người khác. Tôi gặn hỏi, cố điều tra nhưng em luôn giấu diếm điều gì đó, điều này khiến tôi trở nên ghen tuông, thường xuyên cãi vả với vợ. Có lần tôi bắt gặp được tin nhắn tình tứ của hai người, nổi máu ghen, tôi đã tát vợ trước mặt con, vợ tôi tức giận đập phá đồ đạc rồi vào phòng ôm con khóc rưng rứt. Tôi ở phòng khách với biết bao suy nghĩ hỗn độn, tôi thực sự rất thương em, nhưng tôi giận em, tại sao em có thể đối xử với tôi như thế, tôi không biết phải làm sao? Giá như tôi bỏ bớt công việc để mà quan tâm vợ con, san sẻ việc chăm con cùng em, gần gũi em nhiều hơn thì mọi chuyện đã không đi quá xa…

Vợ tôi bắt đầu nín khóc bước ra với tờ đơn xin ly hôn trên tay. Nhận được nó, tôi sững người. Đơn này được đánh máy và em đã ký tên sẵn vào đấy, em nói lời chia tay, mong tôi trả tự do cho em ấy. Rõ ràng đơn này đã được em soạn từ trước, em đã dự định ly hôn với tôi từ lâu, câu chuyện hôm nay xảy ra như một cái cớ để em muốn ly hôn đến với tình mới. Tôi chưa biết mình phải làm thế nào? Tình yêu của chúng tôi liệu có đủ lớn để “gương vỡ lại lành”? Tôi có đủ sức níu kéo trái tim của người muốn rời đi?

Có lẽ điều khiến tôi day dứt, đau khổ chính là chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió, thị phi, vậy mà chẳng thể nắm tay đưa nhau bước tiếp. Ở bên nhau lúc cơ hàn, khó khăn mà hạnh phúc, tới khi sang giàu, có đủ đầy mọi thứ trong tay, người ta lại mất dần sự trân trọng dành cho nhau, cũng như quên sạch tình nghĩa mà đối phương từng dành cho mình. Bao cố gắng dường như chẳng còn ý nghĩa gì khi người quyết định ra đi…

Lưu Phong (Bình Dương)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *